Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2008

CUỒNG PHONG NARGIS GIẾT MỘT, QUÂN PHIỆT MIẾN ĐIỆN GIẾT MƯỜI



CUỒNG PHONG NARGIS GIẾT MỘT, QUÂN PHIỆT MIẾN ĐIỆN GIẾT MƯỜI
CYCLONE NARGIS KILLED ONE, MYANMAR JUNTA WOULD KILL TEN

(Tấm hình của AP cho thấy rất đông nạn nhân thiên tai, người lớn đang đứng, trẻ em đang ngồi dưới trời mưa để chờ được lãnh thức ăn)
Thuỷ-Triều

Đáng lẽ chỉ một vài ngày sau cơn cuồng phong Nargis là mức độ cứu trợ có qui mô lớn của cộng đồng quốc tế dành cho nạn nhân thiên tai Miến Điện đã có thể ngang bằng sự cứu trợ nạn nhân của trận Sóng Thần ở Nam Dương năm 2004. Bởi vì tập đoàn cầm quyền quân phiệt Miến Điện ngay từ đầu đã từ chối tiếp nhận vật phẩm cứu trợ và chuyên viên ngoại quốc phụ trách công tác cứu trợ trực tiếp, cho nên con số người chết càng lúc càng lên cao. Một con số ước lượng rất nhiều người còn sống sót sau cơn cuồng phong gồm có trẻ em, người già, và người bị thương đã không thể chịu đựng được lâu hơn sự đói khát, đau đớn vì vết thương, kiệt sức vì bệnh ỉa chảy kéo dài nên họ đã chết.

Cả hai Trung Tâm Khí Tượng của Liên Hiệp Quốc và Trung Tâm Cảnh Báo Giông Bão của Liên Quân Hoa Kỳ đã loan tin thông báo là trong vòng 24 tiếng đồng hồ sắp tới sẽ có một trận bão nhiệt đới mà nó rất có thể có khả năng trở thành một cơn cuồng phong thứ nhì thổi qua vùng đồng bằng Irrawaddy của Miến Điện thêm một lần nữa vào ngày Thứ Tư 14 tháng 5 năm 2008. Cho dù nó không phải là cơn cuồng phong thứ nhì, những trận gió mưa tầm tã kéo dài nhiều ngày cũng khiến cho tình cảnh nhà tan, cửa nát, đói khát, kiệt sức của nạn nhân càng thêm thê thảm và tình trạng cứu trợ nạn nhân càng thêm khó khăn.

Vùng đồng bằng Irrawaddy là một vựa lúa của nhân dân Miến Điện, trong ngày 3 tháng 5 vừa qua đã bị mưa bão và cơn cuồng phong Nargis tàn phá rất nặng nề. Tới hôm nay đã qua hơn hai tuần lễ, theo nguồn tin của giới cầm quyền quân phiệt Miến Điện thì có 78.500 người chết và 56.000 người mất tích, nhưng theo nguồn tin của Liên Hiệp Quốc thì có ít nhất 133.000 người chết và 220.000 người mất tích. Không ai có thể biết được con số nạn nhân chính xác bởi vì không ai được phép đi đến tận nơi để nhìn thấy tận mắt nhiều vùng dân cư bị cuồng phong tàn phá gần như hoàn toàn không còn lại gì. Tập đoàn cầm quyền quân phiệt đã nhanh chóng ra lệnh "Không Có Người Ngoại Quốc-No Foreigners" và "Không Có Máy Chụp Hình-No Cameras" được phép tiếp cận những vùng bị thiên tai. Trong khi Hội Hồng Thập Tự Quốc Tế đã ước lượng con số nạn nhân còn sống sót có chừng 2.5 triệu người, và họ có thể sẽ bị chết đói, chết khát, chết bệnh dịch tả, chết vì kiệt sức, nếu thức ăn, nước uống, quần áo, mùng mền, thuốc men cùng với bác sĩ và y tá không được đưa tới kịp thời cứu trợ cho họ; ngược lại, tập đoàn cầm quyền quân phiệt Miến Điện ra tuyên bố là đã hoàn tất giai đoạn cứu trợ, và hiện nay là tới giai đoạn tái thiết.

Thật rõ ràng đây là một tuyên bố láo khoác, trơ trẽn, đáng kinh tởm của một bọn cầm quyền quân phiệt sát nhân. Có lẽ cơn cuồng phong Nargis đã sát hại một (một trăm ngàn người), nhưng bọn quân phiệt Miến Điện sẽ giết chết mười lần hơn (một triệu nạn nhân) vì đói khát, vì bị thương kiệt sức, và bệnh truyền nhiễm đều do bọn quân phiệt đã ra lệnh ngăn cấm những toán chuyên viên ngoại quốc cứu trợ trực tiếp nạn nhân. Vì vậy mới có một câu nói rằng "CUỒNG PHONG NARGIS GIẾT MỘT, QUÂN PHIỆT MIẾN ĐIỆN GIẾT MƯỜI".

Tại sao bọn quân phiệt lại chỉ muốn tiếp nhận vật phẩm cứu trợ nhưng không muốn để cho chuyên viên ngoại quốc cứu trợ trực tiếp phân phát tận tay nạn nhân? Chính vì cái cố tật tham lam tham nhũng của cả bọn quân phiệt ở các cấp. Vật phẩm cứu trợ có chất lượng cao đã bị hoán đổi bằng những món hàng hoá nội địa rẻ tiền để phân phát cho nạn nhân theo tính cách "có còn hơn không", và những vật phẩm cứu trợ có chất lượng cao kia đã được phân phát cho các gia đình quân nhân Miến Điện để mua chuộc sự trung thành với chế độ quân phiệt sát nhân. Tập đoàn cầm quyền quân phiệt đã biến toàn thể quân đội Miến Điện thành một bọn âm binh mất tình cảm dân tộc, vô tri, vô giác, và vô tâm trước thảm cảnh thiên tai của chính đồng bào của họ ở trong nước Miến Điện.

Toàn thể quân đội Miến Điện đã trở thành một bọn âm binh trung thành với bọn đồ tể diệt chủng được sai khiến để trấn áp tàn bạo người dân Miến Điện và các tăng ni Phật Giáo Miến Điện trong những cuộc biểu tình ôn hoà hồi tháng 9 năm 2007 ở khắp nước Miến Điện. Bọn âm binh này không được sử dụng để cứu giúp những nạn nhân thiên tai vừa qua. Những người quan sát tình hình của nước Miến Điện lại trông thấy chỉ có các nhà sư đã cùng với người dân còn sống sót tự dọn dẹp nhà cửa đổ nát và nhà chùa mở rộng cửa chùa để che chở nạn nhân tạm trú và nhà sư đứng phân phát một ít cơm cháo cho nạn nhân đỡ đói.

Còn một số các trại ti nạn của bọn quân phiệt dựng lên có hai mục đích, một là để dàn cảnh tuyên truyền cho bộ mặt giả nhân giả nghĩa chế độ sát nhân, hai là có cái cớ rất thuận lợi để tập trung một số lớn cư dân của vùng đồng bằng Irrawaddy rồi sau đó di cư họ tới những vùng đất mới trong khi đó bọn cầm quyền quân phiệt ở địa phương trưng dụng ruộng đất của nạn nhân. Đã có một số rất đông nạn nhân hiện ở trong các trại tị nạn cho biết họ bị cấm không được phép rời khỏi trại hoặc tiếp xúc với người ở bên ngoài trại. Họ đang lo lắng là họ sẽ được trở về làng xóm cũ và còn giữ được ruộng đất của họ hay không. Các tập đoàn cầm quyền quân phiệt Miến Điện ở các cấp đã từng có những thành tích tàn bạo chiếm đoạt ruộng đất canh tác và di cư nạn nhân bị cưỡng đoạt tài sản tới những vùng đất mới để khai hoang.

Vùng đồng bằng Irrawaddy rộng lớn và có nhiều sông rạch nhỏ chằng chịt nằm ven bờ biển thuộc Vùng Vịnh Bengal ở phía bắc của Biển Andaman. Vì có nhiều sông rạch nhỏ chằng chịt nên nó tạo nên hàng trăm cái cù lao nhỏ, và những cư dân của các cù lao nhỏ này phải dùng những chiếc xuồng nhỏ để di chuyển. Sau khi cơn cuồng phong Nargis thổi qua những cù lao nhỏ này và nước biển dâng lên làm ngập lụt rất nhiều nơi, không ai biết được số phận của những cư dân trong vùng này ai đã chết và ai còn sống ra sao. Bởi vì các phương tiện xuồng nhỏ của những vùng địa phương lân cận dùng để đi cứu trợ thì rất giới hạn hoặc không có trong khi chính người dân ở những nơi đó cũng đang là nạn nhân; còn các phương tiện hải quân tiểu đỉnh cao tốc của Thuỷ Quân Lục Chiến Mỹ, Anh và Pháp từ các chiến hạm Hải Quân Mỹ, Anh và Pháp đang bỏ neo đậu ở ngoài khơi hải phận quốc tế chờ đợi được lệnh là sẵn sàng chạy nhanh vào vùng đồng bằng Irrawaddy để tìm kiếm và cứu trợ nạn nhân, thì tập đoàn cầm quyền quân phiệt Miến Điện lo sợ và nhất định không cho phép. Đã qua hơn hai tuần lễ có lẽ những cư dân ở trên các cù lao nhỏ trong vùng này không còn sống sót được bao nhiêu người. Những người đã sống qua cơn cuồng phong Nargis, nhưng lại phải chết vì sự nhẫn tâm lơ là bỏ mặc của bọn cầm quyền quân phiệt Miến Điện.

Trong lúc Thủ Tướng Thái Lan tới thành phố Ngưỡng Quang, thủ đô cũ của Miến Điện, để thúc đẩy tập đoàn cầm quyền quân phiệt tiếp nhận nhiều hơn vật phẩm cứu trợ và phải cho phép tất cả chuyên viên ngoại quốc cứu trợ gồm có bác sĩ, y tá cứu thương, chuyên viên cơ khí lắp đặt những máy bơm nước và máy tạo nước sạch uống được, vân vân...được trực tiếp đến những vùng bị tàn phá nặng nhất, thì tập đoàn cầm quyền quân phiệt trả lời rằng họ có thể quán xuyến tất cả công tác cứu trợ và họ thực sự không cần chuyên viên ngoại quốc, những người đã có khả năng chuyên môn điều động nhanh chóng và hữu hiệu công tác cứu trợ trong quá khứ.

Nỗi lo sợ người ngoại quốc, nhất là người da trắng, đã hằn sâu trong tâm trí của bọn quân phiệt Miến Điện. Thủ Tướng Thái Lan đã nổ lực thuyết phục bọn quân phiệt, nhưng chỉ có kết quả là 160 nhân viên cứu trợ người Thái Lan, Ấn Độ, Nam Dương, Lào, Trung Cộng được phép vào cứu giúp nạn nhân Miến Điện, nhưng họ bị giới hạn khu vực đi lại trong phạm vi thành phố Ngưỡng Quang và các vùng ngoại ô của nó. Thật là khốn nạn, bởi vì toàn bộ vùng nông thôn ven biển rộng lớn của đồng bằng Irrawaddy đều bị thiên tai chứ không phải chỉ có thành phố Ngưỡng Quang. Tuyệt đối không thấy một nhân viên cứu trợ người da trắng của các hội thiện nguyện tây phương nào được phép làm nghĩa vụ cao cả tại các vùng thiên tai ở Miến Điện.

Vì vậy, công tác cứu trợ do bọn quân phiệt giành phần chủ động đã diễn ra một cách rất chậm chạp, và nặng phần trình diễn được chụp hình đăng báo và lên truyền hình để tuyên truyền láo khoác cho một chế độ sát nhân. Không một người ngoài nào được biết rõ những vật phẩm cứu trợ từ nước ngoài gởi vào có tới tay những nạn nhân thiên tai hay không, bởi vì bọn cầm quyền quân phiệt đã ngăn cấm tất cả những nhân viên cứu trợ ngoại quốc nói chung không được đi kèm theo những kiện hàng cứu trợ để họ có thể trực tiếp điều động công việc phân phát.

Những người quan sát tình hình Miến Điện đã xác nhận là có những chứng cớ chỉ rõ bọn quân phiệt ở các cấp có tham lam tham nhũng trong công việc phân phát các vật phẩm cứu trợ. Cũng chính vì cái cố tật tham lam tham nhũng của cả bọn quân phiệt nên Ngân Hàng Thế Giới vừa có quyết định không cho Miến Điện vay tiền nữa; vả lại, bọn cầm quyền quân phiệt đã tiếm danh nhân dân Miến Điện để vay tiền quá nhiều rồi.

Sau hai tuần lễ Thống Tướng Than Shwe ẩn nấp kín đáo ở thủ đô mới Naypyidaw cách thủ đô cũ Ngưỡng Quang 320 cây số về phía bắc. Thủ đô mới Naypyidaw của bọn quân phiệt Miến Điện đã không bị nạn cuồng phong. Hơn ba năm về trước bọn cầm quyền quân phiệt Miến Điện sở dĩ phải đột ngột bỏ thành phố thủ đô Ngưỡng Quang cổ kính xinh đẹp của nhân dân Miến Điện để di chuyển về một thủ đô mới Naypyidaw được xây dựng như một pháo đài kiên cố ở một nơi hẻo lánh, cô lập với bên ngoài và lưu thông độc đạo, là vì họ lo sợ Mỹ và Đồng Minh tấn công lật đổ chế độ quân phiệt. Tuy nhiên, bọn cầm quyền quân phiệt Miến Điện lại quên rằng Mỹ và Đồng Minh luôn luôn chiếm ưu thế về không quân và hành quân không vận.

Thống Tướng Than Shwe là một tên đồ tể cầm đầu bọn quân phiệt đã chịu xuất hiện cùng với cả bọn đàn em trong những bộ quân phục màu xanh ô-liu được ủi hồ sạch sẻ thẳng nếp để chụp hình trình diễn những màn hài kịch phân phát đồ cứu trợ cho nạn nhân tại một trại tị nạn ở thành phố Ngưỡng Quang. Trong suốt hai tuần lễ vừa qua ông Tổng Thư Ký LHQ Ban Ki Moon đã không thể gọi điện thoại trực tiếp nói chuyện với tướng Than Shwe, vì không ai cho biết ông ta ẩn thân ở đâu.Đáng lẽ chỉ một vài ngày sau cơn cuồng phong Nargis là mức độ cứu trợ có qui mô lớn của cộng đồng quốc tế dành cho nạn nhân Miến Điện đã có thể ngang bằng sự cứu trợ nạn nhân của trận Sóng Thần ở Nam Dương năm 2004.

Bởi vì tập đoàn cầm quyền quân phiệt ngay từ đầu đã từ chối tiếp nhận vật phẩm cứu trợ và chuyên viên ngoại quốc phụ trách công tác cứu trợ trực tiếp, cho nên con số người chết càng lúc càng lên cao. Một con số ước lượng rất nhiều trẻ em, người già, và người bị thương đã không thể chịu đựng đói khát, đau đớn, kiệt sức kéo dài lâu hơn nên họ đã chết. Trong khi chờ đợi chiếu khán nhập cảnh Miến Điện rồi cuối cùng bị từ chối, hầu như tất cả chuyên viên cứu trợ ngoại quốc đã cảm thấy rất bức rức khổ tâm và bực tức cái bọn quân phiệt khốn kiếp kia chỉ nghĩ tới quyền lực và lợi lộc của chúng mà không ngó ngàng gì đến sự sống chết của người dân Miến Điện.

Nhiều chuyên viên cứu trợ đã cho biết nhận xét của họ là hiện nay bọn cầm quyền quân phiệt chỉ đáp ứng được có một phần mười (1/10) yêu cầu cứu trợ của nạn nhân trong toàn vùng đồng bằng Irrawaddy. Không có nước sạch để uống, không có gạo để nấu cơm cháo đỡ đói, không có thuốc để giảm đau nhức và sát trùng vết thương, không có thuốc để chặn đứng bệnh ỉa chảy, con số ước lượng 2.5 triệu nạn nhân còn sống sót đã đang mỏi mòn chờ đợi được nhận những vật phẩm cứu trợ, và họ đang phải cầm cự với bệnh ỉa chảy đã bộc phát ở nhiều nơi do nguồn nước mà họ đang tiêu dùng là ở hồ ao sông rạch đã hơn hai tuần qua bị ô nhiễm với nhiều xác người đã sình thối, nhiều xác trâu bò gà vịt đã tan rữa, và cứt đái bài tiết của người còn sống không giữ được vệ sinh. Một bác sĩ người Miến Điện phải giấu tên vì sợ bị trừng phạt, đã cho biết là hiện có rất nhiều người dân bị ỉa chảy, và có nguy cơ trở thành một trận dịch tả ghê gớm, đồng thời cùng với nhiều người dân bị thương nặng đã lặng lẽ nhắm mắt mãi mãi.

Nếu CUỒNG PHONG NARGIS GIẾT MỘT, QUÂN PHIỆT MIẾN ĐIỆN GIẾT MƯỜI là đúng sự thật, con số ước lượng 2.5 triệu người nhà tan cửa nát đói khát bệnh hoạn và dần dần kiệt sức chết mỏi chết mòn vì không nhận được sự cứu trợ kịp thời đúng mức, thì cả bọn cầm quyền quân phiệt Miến Điện phải chắc chắn bị kết tội cố ý diệt chủng. Bọn cầm quyền quân phiệt đã không lo khẩn cấp cứu trợ nạn nhân thiên tai, nhưng họ lại nhất quyết thực hiện cho bằng được cuộc trưng cầu dân ý về một bản hiến pháp mới của nước Miến Điện mà họ đã bỏ ra 14 năm để soạn thảo. Một bản hiến pháp mới chỉ nhằm mục đích duy nhất là củng cố quyền lực quân phiệt đến một trăm năm sau, và họ ép buộc người dân Miến Điện phải chấp nhận nó trong một thời điểm đau khổ chết chóc vì tai trời ách nước như vậy.

Trong khi cộng đồng quốc tế còn sửng sốt ngạc nhiên không thể tin rằng bọn cầm quyền quân phiệt Miến Điện lại có thể nhẫn tâm gián tiếp giết chết chính đồng bào ruột thịt của mình đang lâm cảnh thiên tai bằng cách lơ là chậm trễ cứu trợ nạn nhân, cộng đồng quốc tế cũng nhận thấy rõ bọn cầm quyền quân phiệt Miến Điện rất lo sợ bất cứ một ảnh hưởng ngoại tại nào cũng có thể làm suy yếu quyền lực của họ. Họ lo sợ luôn cả những người du khách ngoại quốc tới thăm viếng nước Miến Điện. Hiện nay tất cả du khách ngoại quốc đều không được phép đi vào vùng đồng bằng Irrawaddy bị thiên tai, một nơi mà những người lính Thuỷ Quân Lục Chiến Mỹ, Anh, và Pháp cùng với những bác sĩ và y tá quân y sẽ đem vào hàng chục ngàn tấn bọc nước uống đã lọc sạch, thực phẩm khô các loại có nhiều chất dinh dưỡng sẵn sàng để ăn để uống, và rất nhiều thuốc men đến với những người còn sống sót sau cơn cuồng phong Nargis. Cho tới hôm nay bọn cầm quyền quân phiệt Miến Điện vẫn còn quyết liệt từ chối những bác sĩ, y tá quân y, và rất nhiều vật phẩm cứu trợ từ những con tàu hải quân Mỹ, Anh, và Pháp đang đậu chờ ở ngoài khơi. Một lý do dễ hiểu là họ đã và đang lo sợ cho chế độ sát nhân của họ sẽ bị lật đổ.

Hiện nay đang có một số nhà ngoại giao và chính trị gia tây phương phát biểu một số nhận định về sự "cố ý diệt chủng của tập đoàn cầm quyền quân phiệt Miến Điện" và nêu ra nguyên tắc "Trách Nhiệm Để Bảo Vệ - Responsibilty To Protect" của Liên Hiệp Quốc như là một chính nghĩa để xâm phạm chủ quyền của nước Miến Điện và buộc phải cứu trợ khẩn cấp những nạn nhân thiên tai ở cả vùng đồng bằng Irrawaddy bằng một sức mạnh quân sự khôn khéo và nhanh chóng trước khi sẽ có quá nhiều nạn nhân phải chết vì sự "cố ý diệt chủng của tập đoàn cầm quyền quân phiệt Miến Điện".

Trước ngày Tỉnh Tứ Xuyên của Trung Quốc xảy ra một trận động đất gây thiệt hại nặng nề, Ngoại Trưởng Trung Cộng đã có lên tiếng cảnh cáo cộng đồng quốc tế nên tôn trọng những quyết định của tập đoàn cầm quyền quân phiệt Miến Điện liên quan tới việc họ từ chối vật phẩm cứu trợ và chuyên viên cứu trợ người Âu, Mỹ không được cấp chiếu khán nhập cảnh Miến Điện. Trung Cộng là một đồng minh đã mạnh mẽ bảo vệ cho tập đoàn cầm quyền quân phiệt Miến Điện, vì vậy ở Hội Đồng Bảo An LHQ Trung Cộng có thể dùng quyền phủ quyết để bác bỏ Nguyên Tắc "Trách Nhiệm Để Bảo Vệ" của LHQ được áp dụng để cứu trợ khẩn cấp nạn nhân thiên tai Miến Điện bằng những phương tiện quân sự của Mỹ và Đồng Minh.

Sau khi Tỉnh Tứ Xuyên của Trung Quốc bị một trận động đất mạnh, người ta lại nhận thấy hai hình ảnh rất khác biệt ở hai quốc gia bị thiên tai. Lần đầu tiên tập đoàn cầm quyền Trung Cộng bắt buộc phải mở rộng thông tin đa chiều để các tin tức về trận động đất được nhanh chóng loan đi khắp thế giới một cách trung thực; còn tập đoàn cầm quyền quân phiệt Miến Điện vẫn cứ khăng khăng bưng bít sự thật. Giới lãnh đạo Trung Cộng đã lên tiếng yêu cầu cộng đồng quốc tế tiếp sức cứu trợ nạn nhân thiên tai; ngược lại, bọn cầm quyền quân phiệt Miến Điện từ chối chuyên viên cứu trợ ngoại quốc, và hạn chế việc nhận những vật phẩm cứu trợ của ngoại quốc gởi tới Miến Điện. Quân Đội Trung Cộng được sử dụng để tiếp sức cứu trợ nạn nhân thiên tai; trong khi Quân Đội Miến Điện thì chỉ lo săn sóc doanh trại của họ và canh giữ bảo vệ chế độ quân phiệt vì họ lo sợ Mỹ và Đồng Minh lợi dụng lúc vào cứu trợ sẽ xúi giục nạn nhân Miến Điện nổi dậy lật đổ chính quyền.

Hình như tất cả các tập đoàn cầm quyền quân phiệt Miến Điện ở các cấp vì tham quyền cố vị và tham lam của cải lợi lộc đã khiến cho họ bất lương và tàn ác đối với người dân của họ. Họ thực sự không có khả năng của người lãnh đạo đất nước Miến Điện. Họ phải trông cậy nhờ vả mọi thứ vào quan thầy Trung Cộng. Một sự kiện điển hình mới nhất chỉ rõ sự thấp kém hèn hạ quỵ luỵ của họ là sau khi Trung Cộng tuyên bố ba ngày cả nước treo cờ rũ để đau buồn tưởng nhớ tới những nạn nhân thiên tai động đất ở Tỉnh Tứ Xuyên, thì họ cũng mau mắn bắt chước làm theo giống y nguyên. Cũng ba ngày cả nước treo cờ rũ để đau buồn tưởng nhớ tới những nạn nhân thiên tai cuồng phong Nargis ở Vùng Đồng Bằng Irrawaddy. Đau buồn tưởng nhớ tới những người đã chết là một điều nên làm một cách thành tâm, nhưng chúng ta cần phải đau buồn và tưởng nhớ nhiều hơn tới những nạn nhân còn sống sót đang mỏi mòn chờ đợi được cứu trợ. Nếu những nạn nhân này không được cứu trợ càng sớm càng tốt, họ sẽ chết dần dần vì đói khát, bị thương đau đớn kiệt sức, và mắc các thứ bệnh nhưng không được điều trị kịp thời.

Nếu CUỒNG PHONG NARGIS GIẾT MỘT, QUÂN PHIỆT MIẾN ĐIỆN GIẾT MƯỜI là đúng sự thật, con số ước lượng 2.5 triệu người nhà tan cửa nát đói khát bệnh hoạn và dần dần kiệt sức chết mỏi chết mòn vì không nhận được sự cứu trợ kịp thời đúng mức, thì cả bọn cầm quyền quân phiệt Miến Điện phải chắc chắn bị kết tội cố ý diệt chủng./.

Thuỷ-Triều
22/05/2008

Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2008

CON MA THẾ VẬN HỘI BẮC KINH KHÁT NƯỚC


CON MA THẾ VẬN HỘI BẮC KINH KHÁT NƯỚC
BEIJING OLYMPIC THIRSTY GHOST
Thuỷ-Triều

Tấm hình được tải xuống từ Blog http:// thirstyghosts2.blogspot. com /2007/04/ look-dont-torch.html

“Con Ma Thế Vận Hội Bắc Kinh Khát Nước” cứ nghĩ rằng nó sẽ được Nhân Dân Đài Loan mở rượu sâm-pan ra đãi nó, nhưng không ngờ Nhân Dân Đài Loan đã dùng bình chửa lửa để xịt nó tắt ngỏm. Đó là nội dung của bức hí hoạ châm biếm mà chúng tôi xin phép Blogger ở mạng Thirstyghosts2. blogspot. com được trích đăng nêu trên để chia sẻ cùng với độc giả Việt Nam ở khắp nơi.

Có lẽ rất nhiều người Việt, nhất là người Việt đang ở trong nước Việt Nam đã không thèm biết tới Thế Vận Hội Bắc Kinh Mùa Hè 2008 và Cây Đuốc Thế Vận. Một phần do bởi cuộc sống hàng ngày của họ quá vất vả vì tay làm hàm nhai, nên không còn đầu óc nào để biết tới Thế Vận Hội như một thứ xa xỉ phẩm. Một phần do bởi hầu như toàn thể giới truyền thông quốc doanh của Việt Cộng đã không tường thuật đầy đủ chi tiết về Thế Vận Hội Bắc Kinh và Cây Đuốc Thế Vận.

Kể từ tháng 4 năm 2007 sau khi tập đoàn cầm quyền trung ương Trung Cộng công bố một lộ trình rước Cây Đuốc Thế Vận vòng quanh thế giới dài nhất và tốn kém nhất trong lịch sử Thế Vận Hội, rất nhiều người Việt đã không biết rằng Nhân Dân Đài Loan đã mau chóng mạnh mẽ tuyên bố từ chối không tiếp rước Cây Đuốc Thế Vận Hội Bắc Kinh tại thủ đô Đài Bắc ở đảo quốc của họ. Quyết định bất ngờ này của Nhân Dân Đài Loan đã khiến cho tập đoàn cầm quyền trung ương Trung Cộng giật mình sửng sốt.

Mặc dù ở đầu môi thì cái chót lưỡi ngoại giao kêu gào lên án những kẻ lạm dụng thế vận hội để giải quyết các vấn đề chính trị được kèm theo, mọi người đều nhận thấy rõ Thế Vận Hội luôn luôn là một cơ hội để các quốc gia chính trị hoá nó, ngõ hầu gián tiếp thanh toán ân oán chính trị với nhau. Chẳng những các quốc gia tham dự thế vận hội đã lạm dụng nó như là một dịp tốt để trả đòn thù chính trị một quốc gia nào đó đối nghịch với mình, những cá nhân lực sĩ thế vận hội cũng đã lạm dụng nó như là một dịp tốt để bày tỏ thái độ chính trị của mình về một vấn đề chính trị mà bản thân người lực sĩ đó có quan tâm đến.

Một sự kiện điển hình của việc người lực sĩ thế vận hội bày tỏ thái độ chính trị của mình ngay trong thời gian thế vận hội là hai lực sĩ Mỹ Da Đen tên Tommie Smith và John Carlos, hai người đã chiếm huy chương vàng và huy chương đồng của môn chạy 200 mét ở Thế Vận Hội 1968. Sau khi đã nhận huy chương, cả hai người lực sĩ này đã im lặng đứng thẳng vung cao nắm tay của họ đang mang bao tay màu đen lên chào để bày tỏ sự ủng hộ “Chủ Nghĩa Dân Tộc Da Đen – Black Nationalism”. Hành động can đảm của họ đã khiến cho hầu hết khán giả thế vận hội vừa sửng sốt vừa thán phục, nhưng họ cũng phải trả một giá rất đắc là Uỷ Ban Thế Vận Hội Mỹ đã “treo cặp giò của họ” không cho họ chạy nữa kể từ đó.

Cựu lực sĩ Tommie Smith đã phát biểu là “Nếu bạn bày tỏ một lập trường của bạn trước bàng quan thiên hạ ở Thế Vận Hội, bạn sẽ phải hy sinh nhiều lắm. Tôi hoàn toàn tin rằng Uỷ Ban Thế Vận Hội Quốc Tế sẽ còn trừng phạt những lực sĩ, có lẽ còn nặng nề hơn hình phạt của chúng tôi vào năm 1968. Trong lịch sử thế vận hội từ trước cho tới nay, có lẽ Thế Vận Hội Bắc Kinh là một Thế Vận Hội mang tính chất chính trị nhiều nhất. Chúng ta cần phải biết tại sao Uỷ Ban Thế Vận Hội Quốc Tế đã quyết định đem Thế Vận Hội Mùa Hè 2008 này tới một quốc gia độc đảng độc tài toàn trị như vậy. Đừng giả vờ là tiền bạc đã không có liên quan gì tới thế vận hội. Tuy nhiên, Uỷ Ban Thế Vận Hội Quốc Tế phải có những trách nhiệm. Đây đã là một quyết định mà nó cần nhiều suy ngẫm hơn.”

Thật đúng như cựu lực sĩ Tommie Smith đã nói, Thế Vận Hội Bắc Kinh Mùa Hè 2008 là một Thế Vận Hội Chính Trị ngay từ đầu do tập đoàn cầm quyền trung ương Trung Cộng khởi động. Vì muốn được quyền đăng cai thế vận hội, chính họ đã hứa hẹn cải thiện các hồ sơ nhân quyền của Trung Quốc, cùng lúc mở rộng tự do báo chí qua việc cho phép các phóng viên ký giả ngoại quốc đến Trung Quốc và hoàn toàn được tự do trong thời gian trước thế vận hội và trong những ngày thế vận hội diễn ra ở Bắc Kinh.

Vào tháng 4 năm 2007 cũng chính họ đã chính trị hoá thế vận hội khi họ công bố một lộ trình rước cây đuốc thế vận vòng quanh thế giới được chia ra làm hai “lộ trình rước đuốc ở hải ngoại” đi qua những thành phố của ngoại quốc, và “lộ trình rước đuốc ở quốc nội” đi qua những thành phố thuộc quyền cai quản của Trung Cộng. Những người quan sát tinh ý đã nhận thấy ngay tập đoàn cầm quyền trung ương Trung Cộng đã giở trò ma mãnh chính trị núp dưới cái hình ảnh cây đuốc có vẽ hoa văn những “Đám Mây Hài Hoà” trên một “Hành Trình Hài Hoà”. Tuy nhiên cái âm mưu chính trị tinh ranh quỷ quyệt của họ cũng đã bị Nhân Dân Đài Loan nhìn thấu, và Nhân Dân Đài Loan đã mạnh mẽ từ chối tiếp rước Cây Đuốc Thế Vận Hội Bắc Kinh tại thủ đô Đài Bắc của đảo quốc Đài Loan.

Thế Vận Hội Bắc Kinh Mùa Hè 2008 là một cơ hội trăm năm mới có một lần cho tập đoàn cầm quyền trung ương Trung Cộng khoe khoang với thế giới bên ngoài một nước Trung Quốc vĩ đại đa dạng về địa lý, khí hậu, nhân văn, tôn giáo, chủng tộc, phát triển kinh tế vượt bậc, và nhất là các hệ thống chính trị có khác nhau với hình thức các vùng lãnh thổ, các khu tự trị, nhưng có thể hoạt động hài hoà dưới sự lãnh đạo của đảng Trung Cộng. Đó là các khu tự trị Tây Tạng, khu tự trị Tân Cương, khu tự trị Nội Mông, và các vùng lãnh thổ Hồng Kông, Ma Cau, nhất là đảo Đài Loan. Tập đoàn cầm quyền trung ương Trung Cộng luôn luôn nghĩ rằng đảo Đài Loan là một vùng lãnh thổ không thể tách rời ra khỏi Trung Quốc. Trong khi ngược lại, Nhân Dân Đài Loan luôn luôn mong muốn đảo quốc của họ được độc lập và tự do. Chính vì vậy cả hai phía lãnh đạo Bắc Kinh và lãnh đạo Đài Bắc đều muốn lợi dụng công việc rước cây đuốc thế vận để củng cố lập trường của mình cho vững chắc hơn.

Phía lãnh đạo Bắc Kinh muốn nhấn mạnh rằng đảo Đài Loan là một vùng lãnh thổ của Trung Quốc cho nên cây đuốc thế vận sẽ được rước từ thành phố HCM của một nước cộng sản Việt Nam tới thành phố Đài Bắc vào ngày 30 tháng 4 trong một thời gian ngắn, rồi sau đó được rước qua Hồng Kông và Ma Cau. Cây đuốc thế vận đi qua cả ba nơi Đài Loan, Hồng Kông, và Ma Cau đều là những vùng lãnh thổ của Trung Quốc để bắt đầu một “lộ trình rước đuốc ở quốc nội”.

Phía lãnh đạo Đài Bắc đã tức khắc từ chối không chấp nhận để cho thành phố Đài Bắc của họ làm nơi khởi đầu của “lộ trình rước đuốc ở quốc nội” bởi vì đảo quốc Đài Loan đã từng là một quốc gia độc lập, đang độc lập, và sẽ còn độc lập. Như vậy, thủ đô Đài Bắc của họ sẽ hân hoan tiếp đón cây đuốc thế vận nếu nó nằm trên “lộ trình rước đuốc ở hải ngoại”; điều này có nghĩa là cây đuốc sẽ đến thủ đô Đài Bắc từ một thành phố ngoại quốc, và sẽ rời Đài Bắc để đến một thành phố ngoại quốc khác, chắc chắn không thuộc Trung Quốc, để nhấn mạnh tính cách độc lập của đảo quốc Đài Loan. Nếu phía lãnh đạo Bắc Kinh không đồng ý như vậy, thì Cây Đuốc Thế Vận Hội Bắc Kinh không được phép tới thủ đô Đài Bắc của đảo quốc Đài Loan.

Kết quả của hiệp thứ nhất thi đấu chính trị giữa Bắc Kinh và Đài Bắc nhân dịp có thế vận hội cho thấy Cây Đuốc Thế Vận Hội Bắc Kinh sau khi rời thành phố Sài Gòn trong đêm 29 tháng 4 đã đi thẳng tới Hồng Kông vào ngày 30 tháng 4 bởi vì Nhân Dân Đài Loan đã từ chối không tiếp đón nó. Đảo quốc Đài Loan độc lập, không phải là một vùng lãnh thổ không thể tách rời của Trung Quốc cho dù tập đoàn cầm quyền trung ương Trung Cộng cứ luôn đe doạ sử dụng bạo lực để thu phục Nhân Dân Đài Loan.

Trong khi giới lãnh đạo Đài Bắc dứt khoát từ chối không tiếp đón Cây Đuốc Thế Vận Hội Bắc Kinh để mạnh mẽ biểu lộ tính cách độc lập của đảo quốc Đài Loan, và không khiếp sợ mà phải chịu khuất phục trước những đe doạ bạo lực của Trung Cộng, thì cả hai giới cầm quyền Bình Nhưỡng của CS Bắc Hàn và Hà Nội của Việt Cộng đã hân hoan làm tròn bổn phận của những kẻ nô lệ Tàu Cộng ở hai nước chư hầu. Trên suốt “lộ trình rước đuốc ở hải ngoại”, Cây Đuốc Thế Vận Hội Bắc Kinh đi đến đâu cũng đều bị người dân ở đó biểu tình phản đối, chỉ có hai nơi mà Cây Đuốc Thế Vận được bình an là thủ đô Bình Nhưỡng của CS Bắc Hàn và thành phố HCM của Việt Cộng.

Giới cầm quyền Bình Nhưỡng đã ra lệnh cho hàng trăm ngàn người dân ở thủ đô Bình Nhưỡng đứng xếp hàng có trật tự dọc theo hai bên đường phất cờ Tàu Cộng và CS Bắc Hàn để chào đón cây đuốc. Còn giới cầm quyền Hà Nội thì trước khi rước cây đuốc ở thành phố HCM đã bắt giữ nhiều người dân Việt Nam có ý định biểu tình phản đối việc Tàu Cộng chiếm hai nhóm đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Giới cầm quyền Hà Nội đã cho phép hàng ngàn người Tàu Cộng mang theo bản đồ Trung Quốc và nhiều lá cờ đỏ Tàu Cộng có kích thước lớn tràn ngập đường phố trong lúc rước cây đuốc thế vận. Chỉ trong vòng bốn tiếng đồng hồ vào buổi tối của ngày 29 tháng 4, thành phố HCM của Việt Cộng đã bị tràn ngập bởi hàng ngàn người Tàu ồn ào reo hò tiếng Tàu và hàng ngàn lá cờ đỏ của Tàu Cộng đã che lấp những lá cờ đỏ của Việt Cộng lẻ loi treo ở những cột đèn. Cũng có một số ít người thị dân Sài Gòn hiếu kỳ tò mò muốn nhìn thấy Cây Đuốc Thế Vận Hội Bắc Kinh ra sao nên đến xem một cách im lặng và rất vô cảm (?).

Giới cầm quyền Hà Nội đã cho người Tàu Cộng mượn thành phố HCM của Việt Cộng để họ tha hồ rước cây đuốc thế vận của họ, phải không? Bởi vì trong thực tế của buổi tối ngày 29 tháng 4, đa số người thị dân Sài Gòn đã không còn lòng dạ nào mà tiếp rước Cây Đuốc Thế Vận Hội Bắc Kinh ôn dịch kia. Bởi vì trong thực tế của mấy ngày 26, 27, 28, 29 tháng 4 ở cả nước Việt Nam đã bị những kẻ lưu manh khốn nạn của chế độ phi nhân vô đạo dã tâm tung tin “gạo tăng giá” gấp đôi gấp ba, và gạo Việt Nam đang khan hiếm nên không xuất khẩu nữa. Cũng giống như toàn thể người dân Việt Nam trong cả nước nghèo khổ phải lo từng bữa cơm ăn không no, tất cả người thị dân Sài Gòn cũng phải lo chạy gạo vì cái tin “gạo tăng giá”. Họ đã không biết tới cây đuốc thế vận của Tàu Cộng được tiếp rước thế nào ở thành phố của họ.

Hơn nữa, một cách làm ra điều bí ẩn có chủ ý là hầu như toàn thể báo chí quốc doanh, đài phát thanh, và đài truyền hình của Việt Cộng đã không nói nhiều tới cuộc tiếp đón cây đuốc ôn dịch kia, cho nên đa số người thị dân Sài Gòn đã không biết gì. Chỉ sau khi hàng ngàn người Tàu Cộng đã hoàn tất lộ trình rước đuốc ở Sài Gòn trong buổi tối ngày 29 tháng 4, thì ngày hôm sau 30 tháng 4 giới truyền thông quốc doanh của Việt Cộng mới loan tin và đăng tải hình ảnh. Ngày 30 tháng 4 năm 2008 tại thành phố Sài Gòn của người thị dân Sài Gòn đuợc nhìn thấy trên báo đài của Việt Cộng hàng ngàn người Tàu Cộng ồn ào reo hò tiếng Tàu và hàng ngàn lá cờ đỏ Tàu Cộng tràn ngập thành phố Sài Gòn. Cái thành quả của ngày 30 tháng 4 của Việt Cộng là được toàn dân Việt Nam, nhất là người thị dân Sài Gòn, thấy rõ ràng cả một bè lũ Việt Cộng đã buôn dân bán nước Việt Nam, và làm chư hầu tay sai cho Tàu Cộng.

Vì bè lũ Việt Cộng là chư hầu tay sai của Tàu Cộng, cho nên sau khi giới lãnh đạo Đài Bắc quyết liệt từ chối không để thủ đô Đài Bắc của họ làm nơi khởi đầu “lộ trình rước đuốc ở quốc nội” thì bè lũ Việt Cộng lại hân hoan dùng thành phố HCM của Việt Cộng để thay thế. Có phải giữa hai giới cầm quyền Bắc Kinh và Hà Nội đã có một mật ước để “hô biến” đất nước Việt Nam thành một khu tự trị mang tên Quảng Nam, cũng như Quảng Đông và Quảng Tây là những lãnh thổ lệ thuộc Trung Quốc?

Hôm nay là ngày 8 tháng 5 năm 2008 Cây Đuốc Thế Vận Hội Bắc Kinh đang được chuẩn bị trèo lên ngọn Everest đỉnh núi cao nhất thế giới trong một nổ lực quyết liệt của các tập đoàn cầm quyền Trung Cộng ở các cấp để bày tỏ với thế giới cái tham vọng của Chủ-Nghĩa-Dân-Tộc-Siêu-Đẳng-Đại-Hán ngất trời của họ. Chúng tôi đi ngược lại để nói rằng “Con Ma Thế Vận Hội Bắc Kinh Khát Nước” qua cái hình ảnh của bức hí hoạ châm biếm được trích dẫn nêu trên.

Trong khi ở nước Việt Nam có những kẻ khốn nạn dù không phải là dân tộc Hán nhưng hèn hạ cam tâm làm kiếp-khuyển-mã tay sai cho Tàu Cộng để buôn dân bán nước Việt Nam mà vinh thân phì gia, thì ở đảo quốc Đài Loan lại có những người chính tông Hán Tộc nhưng trước sau như một đã hạ quyết tâm không chịu khuất phục trước những đe doạ bạo lực của Tàu Cộng. Cũng giống như ở tiểu quốc Tây Tạng, mặc dù nó đang bị bạo quyền Tàu Cộng ép buộc khoát lên trên thân thể của nó chiếc áo của khu tự trị, nhưng nhân dân Tây Tạng luôn luôn nhớ rõ rằng Tây Tạng là một tiểu quốc độc lập đã đang bị bạo quyền Tàu Cộng chiếm đóng cai trị độc tài trong thời gian hơn 50 năm nay. Vì vậy toàn thể nhân dân Tây Tạng đã mạnh mẽ biểu tình phản đối Cây Đuốc Thế Vận Hội Bắc Kinh và yêu cầu nó không được mang đến thủ đô Lhasa của tiểu quốc Tây Tạng chỉ với một lý do giản dị vì Tây Tạng là một tiểu quốc bị Tàu Cộng cưỡng chiếm chứ không phải là lãnh thổ của Trung Quốc.

Kết luận, Thế Vận Hội Bắc Kinh Mùa Hè 2008 đã mang nặng tính cách chính trị nhất trong lịch sử thế vận hội từ trước tới nay là do những sự kiện sơ lược nêu trên. Đối với nhân dân Đài Loan thì Cây Đuốc Thế Vận Hội Bắc Kinh chỉ là một Con Ma Thế Vận Hội Bắc Kinh Khát Nước. Còn đối với nhân dân Việt Nam, mọi người đã đang phải phân biệt rõ ràng nhân dân Việt Nam khác với bè lũ cầm quyền Việt Cộng bán nước hiện nay, thì Cây Đuốc Thế Vận Hội Bắc Kinh cũng là một Con Ma Thế Vận Hội đã đến thành phố Sài Gòn thân yêu của họ trong đêm tối một cách bất thường, vì trong khi các thành phố khác tiếp đón cây đuốc vào lúc ban ngày thì bè lũ Việt Cộng tay sai của Tàu Cộng lại nhượng quyền cho người Tàu Cộng thao túng rước Con Ma Thế Vận Hội Bắc Kinh của họ vào lúc ban đêm tại thành phố Sài Gòn. Bè lũ Việt Cộng bán nước đã hợp đồng với quan thầy Tàu Cộng của chúng để sử dụng Con Ma Thế Vận Hội Bắc Kinh đe doạ nhân dân Việt Nam, nhất là người thị dân Sài Gòn, vừa mới lo sợ bị chết đói vì không có gạo để ăn, tiếp theo lại phải sợ hãi Con Ma Thế Vận Hội Bắc Kinh mà phải ở lại trong nhà vào đêm 29 tháng 4, và chỉ được u buồn uất hận tủi nhục cho kiếp nô lệ Tàu Cộng, rồi tiếp theo là ngày 30 tháng 4 toàn thể nhân dân Việt Nam tưởng nhớ tới quốc hận đất nước suy vong như một hệ luỵ tất yếu của chế độ Việt Cộng tay sai của Tàu Cộng.

Nhân Dân Đài Loan và Nhân Dân Tây Tạng đã dứt khoát không khiếp sợ Con Ma Thế Vận Hội Bắc Kinh, thế còn Nhân Dân Việt Nam thì sao? Nhân Dân Việt Nam hãy mạnh mẽ vùng lên đập tan bè lũ Việt Cộng bán nước buôn dân.

(Rất tiếc là tác giả đã cố ý dùng quá nhiều điệp ngữ và điệp ý trong bài văn được cố ý viết một cách hơi luông tuồng này, nhưng ở mỗi đoạn văn có những hàm ý khác nhau. Xin quí vị vui lòng tha lỗi cho tác giả. 08/05/2008)

Thuỷ-Triều